Burano là một hòn đảo ở đầm phá phía bắc Venetian, chỉ mất 40 phút đi thuyền từ thành phố
Venice là có thể thong dong dạo bước trên đảo.
Burano là một ngôi làng đánh cá cũ và những truyền thống đánh bắt của
đảo Burano được truy trở lại thời La Mã. Hòn đảo không chỉ có những
ngôi nhà rực rỡ sắc màu mà còn nổi tiếng với nghệ thuật làm vải đăng-ten
(vải ren) với màu sắc tươi sáng.
Đảo Burano là một nơi tái định cư được người La Mã thành lập sau khi rời bỏ thành phố Altino
tháo chạy trong cuộc xâm lược của người Hung.
Người La Mã đã đặt tên đảo là Burano theo một trong những chiếc cổng
của thành phố cũ. Những ngôi nhà đầu tiên trên đảo Burano là những ngôi
nhà sàn được xây dựng trên những cột cây trên mặt nước, với những bức
tường được bện bằng tre, trúc, hay lau, sậy mà chỉ trát bùn đại khái.
Sau này, những ngôi nhà thô kiểu cũ đã được thay thế bằng ngôi nhà
gạch vững chắc hơn, và cư dân đảo bắt đầu sơn vẽ ngôi nhà của họ với
nhiều màu sắc tươi sáng.
Màu sắc được sơn quét lên những ngôi nhà là không rõ nguồn gốc, nhưng
câu chuyện về nó được người dân kể lại là cách đây nhiều năm. Khi ngư
dân đánh cá trở về vào lúc rạng đông, họ không thể phân biệt đâu là ngôi
nhà của mình do có một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Vì vậy, người dân
mới bắt đầu sơn quét ngôi nhà với nhiều màu sắc khác nhau để tránh nhầm
lẫn.
Người ta nói rằng, màu sắc của những ngôi nhà trên đảo Burano tồn tại cùng với nhiều gia đình
đã trải qua nhiều thế kỷ.
Ngày nay, hệ thống màu sắc đặc trưng của những ngôi nhà trên đảo đã
được phát triển lên dần. Nếu một cư dân nào đó muốn sơn nhà của mình
lại, họ cần phải gửi một yêu cầu đến chính phủ về việc sơn nhà. Chính
phủ sẽ trả lời bằng cách đưa ra thông báo về một số màu sắc cụ thể được
phép để sơn.
Mặc dù hòn đảo đã lập khu định cư từ thế kỷ thứ 6, nhưng mãi tới thế
kỷ 16 mới là giai đoạn đánh dấu sự phát triển kinh tế vượt bậc. Đó là
thời điểm phụ nữ trên đảo bắt đầu làm vải ren bằng chiếc kim thêu.
Họa sĩ thiên tài Leonardo da Vinci đến thăm đảo vào năm 1481, ông đã
đến thăm thị trấn nhỏ nổi tiếng với nghề làm vải ren, Lefkara và mua một
tấm để phủ lên bàn thờ chính cho nhà thờ chính tòa Milano.
Vải ren đã sớm xuất khẩu sang khắp thị trường châu Âu, nhưng ngành
thương mại này bắt đầu giảm sút trong thế kỷ 18 mà không được phục hồi,
mãi cho đến năm 1872 khi có một ngôi trường dạy cách làm vải ren mở ra
thì ngành nghề truyền thống của đảo mới quay trở về thời hoàng kim.
Nghề làm ren tuy có cơ hội bùng nổ một lần nữa, nhưng ngày nay làm
ren theo cách thức truyền thống của đảo vô cùng tốn thời gian. Thêm vào
đó là nguyên liệu để làm nên sản phẩm cũng rất tốn kém.